| Tiêu đề: Lão quái gở - truyện tự ság tác đó =))
Truyện nài do con bạn e nó ság tác =)) cứ boz lên cho mọi ng đọc thôi. Mặc dù hôk đc hay cho lắm hohohoho Chương I
Lão quái gở
Những cơn gió khẽ thổi qua con hẻm của phố THĐ ( Trần Hưg Đạo) , qua những ngôi nhà nhỏ mà ấm cúng, men dọc theo con đương dài và rộng, thổi xa khỏi khu phố xầm uất với nhiều nhà cao tầng mọc san sát, ánh đèn điện sáng trưng, đi qua khu nghĩa địa hoang vắng rồi dừng chân tại 1 ngôi nhà lớn. Nó đươc xây tại 1 mảnh đất đẹp và bằng phẳng nhưng lại nằm tách biệt ra khỏi khu phố nhỏ và thân thiện kia. Nó nhìn có vẻ hoang vu cũ kĩ và ẩm thấp. Mái ngói thì thủng lỗ chỗ và có 1 thứ có vẻ là nấm mốc mọc lan tràn khắp mặt tiền nhà. Nó có vẻ không được chăm sóc kĩ càng cho lắm, nhìn ngoài có vẻ như nó đã bị bỏ hoang cách đây lâu lắm rồi. Có vẻ đã không còn chủ từ 50 năm trước... Nhưng thực ra là không,hiện giờ nó vẫn còn chủ và thuộc về 1 lão già cổ quái, luôn tin vào những gì không có thật như ngày nay gọi là mê tín. Lão ta thường đóng cửa kín mít, và rất ít khi xuất hiện vào buổi sáng mà chỉ đến khi đêm về lão mới xuất hiện. Có vẻ như chính lão đã làm cho biệt thự này trở lên váng vẻ và cũ kĩ như thế này. Lão ta quái dị đén mức mà khiến cho bọn trẻ kon phố dưới phài khiếp sợ mỗi khi lão đi qua và lão còn được đặt biệt danh hẳn hoilaf:
LÃO QUÁI GỞ
Phải thú thật, lão mới sở hữu khu biệt thự này từ 30 năm về trước, hôm ấy cả gia đình chủ cũ của ngôi nhà này biến mất không 1 giấu vết và 1 tháng sau 1 lão già đến đưa ra giấy tờ đất, hiện tương bí ẩn là điều xì xào của mọi người phố dưới.
Căn nhà được thắp sáng mờ mờ, ko mấy cảm tình đó là 1 thứ ánh sáng lé loi, gây cảm giác khó chịu. N~ bức tường thì đầy nấm mốc và giấy dán tường thì bong hẳn ra ngoài thành từng mảng to tướng.
Bụp... bụp... uỳnh...
Hàng loại các tiếng nổ to vang lên rồi:
- Thành công rồi!
Mội tiếng reo to và sung sướng vang lên, nó phát ra từ 1 căn phòng có cửa để ngỏ, ánh sáng từ can phòng đó hắt hẳn ra ngoài hành lang tạo lên 1 vệt sáng trên sàn nhà.Rồi từ trong đó, tiếng kéo ghế vang lên rồi 1 tiếng lê dép kéo dài . Mội lão già đi ra, trông lão nhỏ bé hom hem. Lưng thì còng dạp xuống càng làm lão thêm thấp hơn, gương mặt hằn lên n~ nếp nhăn của tuổi già . Cái miêng thì móm mém, nhưng vẫn còn đủ răng, nhìn lão có vẻ yếu đuối nhưng ánh mắt của lão lại sáng rực lên 1 cách nguy hiểm, đó là ` SACLOT'. Lão già quái dị mà chúng ta đã nói ở trên.
Lão bước nhanh trên hành lang dài đằng đẵng và hẹp, đi xuống cầu thang rồi bước vào 1 căn phòng có vẻ là nhà bếp. Lôi ra 1 ca nước tư trong tủ lạnh, lão tu 1 hơi dài, quẹp miệng bằng mu bàn tay gân guốc. Lão chép miệng 1 cái thật to, có vẻ sảng khoái lắm, rồi quay ra nhìn chằm vào cái ghế bỏ trống đối diện, dường như nhận ra điều gì đó, lão nói, tỏ vẻ khó chịu:
- Mi đến rồi ư! Dragun.
BỤP
1 tiếng nổ nhỏ vang lên.
- Ông có vẻ... khó chịu nhỉ ?
Một giọng nói phát ra từ khoảng không trên cái ghế, rồi từ từ 1 người đàn ông hiện ra , ông tancos vẻ rất sảng khoái trên cái ghế ọp ẹp và khó chịu kia. Lão Saclot tức giận:
- Mi lên thông báo trước cho ta , mi lên nghĩ đến bọn người ở đây.
Lão tiến gần cửa sổ, ngó nghiêng rồi đóng cửa lại, kéo rèm, lão ngồi vào cái ghế, rồi búng tay, 2 cái li từ không hiện ra kèm theo 1 chai rượu màu hổ phách. Lão rót ra li, đẩy nó cho Dragun. Hắn ta cầm cái li lên, xoay xoay bằng 2 ngón tay, nói bằng giọng tinh quái khiến người ta phải khó chịu:
- Lo xa quá đấy Saclot, chẳng có ai đâu, ông chọn địa điểm ` đẹp ' thế này, ai mà dám tới!
Hắn chuyển luôn đề tài, vẻ phân vân:
- Mà sao ông nhận ra tôi nhỉ?
Rồi từ vẻ phân vân mới có, hằn chuyển luôn đề tài mặc cho sự khó chịu của khổ chủ:
- Sao?
Dragun chồm tới, nhìn Saclot.
- Chuyện đến đâu rồi? Liệu có đúng như kế hoạch ko? ông lên nhớ chỉ còn 1 tuần nữa thôi đấy! Chúa tể đang mất dần lòng tin ở ông, sau những lần thất bại vừa rồi thì tôi chắc...
Dragun ngừng nói, gã liếc nhìn Saclot, lão ta đỏ nhừ mặt vì tức giận hay xấu hổ ?
Tay lão run run bám vào mặt bàn để lại 5 vết xước ở trên đó, 2 tay lão nắm chặt vào nhau như thể để tránh cái ham muốn đấm vào mặt tên trước mặt mình 1 cái. Rồi 1 lúc sau, lão nhẹ nhàng vén ống tay áo lên. Để lộ 1 hình xâm hình con rồng xanh, vết xâm đó lúc này đang đỏ tấy, bầm dập và phập phồng. Lão nhìn đăm đăm vào vết xâm đó. ko khí chìm dần vào im lặng. 2 người ngồi đối diện nhau, ko nói gì gã Dragun thì cứ ngồi lẩm bẩm 1 mình điều gì đó. Cuối cùng sau vài phút im lặng, lão Saclot lên tiếng bầng giọng uất ức và có vẻ ko phục:
- Hãy nói vs chúa tể rằng xin ngài cố chờ thêm 2 tháng nữa...
Chưa nói hết câu lão đã bị chặn họng bằng 1 giọng vô cùng khiêu khích của Dragun:
- Hai tháng nữa ư? Chúa tể đã mất hết kiên nhẫn...
- Chỉ 2 tháng nữa thôi !
Lão ta gầm lên chen ngang vào, Dragun ngạc nhiên quay sang nhình lão, hắn đã thôi xoay cái li bằng 2 ngón tay, chú tâm vào Saclot
- Sao ?
Lão Saclot ngước lên nhìn gã Dragun rồi nói bằng giọng tức giận:
- Công việc sắp hoàn thành rồi. Hãy nói vs ngài như vậy, tôi đã tìm thấy những chiến binh, kẻ mà theo lời tiên tri nói, sẽ hạ gục loài rồng chúng ta.
Thấy Dragun mở miệng định nói thì:
- Lần này sẽ ko có sự nhầm lẫn nào nữa đâu.
Lão ta gầm lên bằng âm độ cao nhất mà lão có thể :
Loài rồng chúng ta sẽ thắng, trật tự sẽ được lặp lại. Nói vs ngài rằng hãy tin tôi.
Lại 1 lần nữa lão ta cướp lời của Dragun. Mắt lão sáng long lên , 1 niềm khao khát rực lên trong lão. Trước khát vọng của lão, cơn thèm khát của lão, Dragun cảm thấy lố bịch nhưng gã ko nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười thương hại. Gã lại quay cái li bằng mấy đầu ngón tay, lgax tu 1 hơi hết sạch. ko khí chìm vào im lặng - 1 lần nữa. Thời gian trôi đi 1 cách chậm chạp, chai rượu vang đã vơi đi 1 nửa, tiếng tik tok của cái đồng hồ vang lên rõ to trong cái ko khí ghê rợn này. hai bên nhìn nhau như chiếu tướng nhau, hòng tìm ra điểm yếu của đối phương. Rồi đến khi sự đáng sợ lên đến đỉnh điểm thì...
tiếng chuông đồng hồ điểm 12h, Dragun mới thoát khỏi cơn bất động, gã liếc nhìn Saclot, nói:
- Thôi tôi đi đây, chúa tể đang đợi tin tức từ ông.
- Sao ko đi từ trước đi, ở đấy gần 3 tiếng rồi!
Lão Saclot càu nhàu, Dragun ko nói chỉ khẽ mỉm cười.
BỤP
Hán biến mất vào không khí như thể hắn chưa từng tồn tại vậy, để mặc lão Saclot 1 mình trong căn bếp váng vẻ và ẩm mốc.
- CỨ ĐỢI ĐẤY !
Lão Saclot gầm lên từng tiếng, lão ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ như thể lão có thể nhìn xuyên qua tấm rèm dày kịt kia. Trong phút chốc mắt lão ánh lên 1 màu đỏ chót rồi ánh sáng đó vụt tắt trong chốc lát.... | |