'๑'- Forum For Teens -'๑'
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
'๑'- Forum For Teens -'๑'


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Bài Viết MớiTab mớiThống kê

Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em? Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Sep 07, 2010 2:28 pm
Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Bgavatar_06
Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Bgavatar_01Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Bgavatar_02_newsKì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Bgavatar_03
Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Bgavatar_04_newsan.sanKì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Bgavatar_06_news
Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Bgavatar_07Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Bgavatar_08_newsKì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Bgavatar_09
[Thành viên] - san.sanMod
Mod
Nữ
Tổng số bài gửi : 111
Tài sản (VND) : 157
Cảm Ơn : 5
Sinh Nhật : 14/11/1994
Ngày Tham Gia : 07/09/2010
Trạng Thái : Loading....
Băng Hội Tham Gia : Loading....
Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  Vide

Bài gửiTiêu đề: Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?
http://Loading....

Tiêu đề: Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?

Phương đi bộ chầm chậm trong Hyde Park, đáng lẽ bình thường giờ này cô đang ở trường, lúi húi ghi chép bài vở, đang hăng hái phát biểu những bài toán kinh tế cô vừa tìm được, nhưng hôm nay Phương muốn đi bộ ở đây. Hyde Park, cái công to viên to gần bậc nhất London gắn với những kỉ niệm của một thời vụng dại. Ba năm trước, Phương thuê nhà ở một khu kí túc xá gần đây, trong khu kí túc đó cô đã sống những ngày tháng vui vẻ với Vân Trang và Hà Anh. Những ngày tháng sống xa nhà chẳng giàu có gì nhưng luôn tràn ngập tiếng cười.




Từ Hyde Park có thể nhìn rõ vòm mái nghiêng nghiêng cao rộng của tòa nhà cổ kính nơi cô từng sống. Phương nhắm mắt lại, trong kí ức của cô dần hiện về hình ảnh của những đêm học khuya, những buổi ăn đêm cô và Vân Trang chia nhau từng gói bánh nhỏ. Phương nhớ day dứt những hôm cô và Hà Anh rủ nhau rình kẻ trộm ở bếp ăn chung. Hồi đấy kí túc xá còn nhiều quy định nghiêm ngặt, hồi đấy bố mẹ cô ngày nào cũng gọi điện sang. Vân Trang và Hà Anh luôn là người tìm cách bao che cho những buổi hẹn hò riêng của Phương và Vũ Phong. Lúc mới yêu nhau cả Vũ Phong và Phương đều không muốn công khai, Phương biết bố mẹ cô sẽ không bao giờ đồng ý cho cô yêu một chàng trai ngoại quốc.

Còn Vũ Phong, cái lí do lúc đó anh không muốn công khai chuyên tình với Phương đơn giản chỉ là vì tất cả những người quen biết anh từ trước tới giờ đều áp đặt một suy nghĩ rằng suốt đời này người Vũ Phong yêu la Tiểu Nhu, rằng anh sẽ chẳng yêu ai ngoài cô gái ngày nào cũng ngồi sau xe đạp anh hai buổi tới trường. Nghĩ tới đây, Phương khẽ thở dài. Lúc nào cô cũng nhường Vũ Phong, lúc nào cô cũng làm theo những gì anh muốn. Là con gái, ai chẳng muốn công khai tình yêu của mình, như chị Hà Anh thích ai cũng tuyên bố với cả thiên hạ. Hay như chị Vân Trang trung thành với cái suy nghĩ người yêu mình nhất định phải cho mình một danh phận. Những thứ đó, khi yêu Vũ Phong, Phương chẳng cần tới.

Yêu âm thầm thì đã sao, yêu không ai biết thì đã sao. Người con trai ấy ngày nào cũng đi bộ cùng cô về kí túc xá bất kể trời mưa hay nắng, người con trai ấy cả mùa hè ở Quảng Châu bất chấp chênh lệch giờ giấc luôn chat với cô đúng giờ. Những mùa hè phải xa nhau, không có tuần nào Phương không nhận được thư của anh. Những lá thư dính đủ thứ tem ở trên. Những lá thư đã đi rất xa để đến được tay cô. Những ngày hè nóng nực nhất của Hà Nội, những ngày nhiệt độ thành phố lên tới 39. 40 độ, Phương lại nhớ tới Vũ Phong. Cô thương anh phải đi làm thêm giữa những ngày nắng này.

Vũ Phong làm cứu hộ ở một bể bơi trong thành phố. Bao nhiều tiền làm thêm anh đều để dành mua thẻ điện thoại quốc tế gọi cho cô. Có lẽ bởi hình ảnh của anh, bởi tình cảm của anh luôn bủa vây, bao bọc cô ngay cả khi anh sống xa cô nên Phương chẳng yêu được người con trai nào khác dù cũng có nhiều người theo đuổi cô. Quãng thời gian Phương vừa nói lời chia tay với anh, Vân Trang và Hà Anh giới thiệu rất nhiều bạn trai cho Phương nhưng trái tim cô không bao giờ có thể rung lên một lần nữa. Trái tim Phương không đủ mạnh mẽ để có thể rung lên một lần nữa, nhất là khi nó đã bị tổn thương quá nặng sau lần đầu tiên.

Vân Trang và Hoàng Minh đi cùng nhau trên phố, tay trong tay với một người đàn ông thực thụ, cô cảm thấy tự hào. Vân Trang đã từng trách Phương ngốc nghếch khi yêu thầm Vũ Phong, nhưng chính cô sau này cũng rơi vào kiếp yêu thầm. Khi yêu Minh, cô thông cảm với Phương nhiều hơn, Vân Trang hiểu được cái cảm giác háo hức mỗi ngày tới lớp hay mỗi lúc khuôn mặt cô đỏ bừng khi nhận được một lời khen từ Minh. Khi Vân Trang quyết định công khai tình cảm của mình trong bữa tiệc sinh nhật Hà Anh mấy tháng trước, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Cô biết không ai nói ra nhưng sẽ chẳng thiếu những lời xì xào về hai người. Đơn giản vì Minh đã qua một đời vợ và hơn cô tới 12 tuổi. Nhưng những điều đó chưa bao giờ là điều trở ngại, cô chấp nhận mọi điều tiếng để được ở bên anh, nơi cô tìm thấy bờ vai vững chãi che chở, bảo vệ cô. Khi Minh muốn cô biết tình cảm của mình, anh gửi cho cô một bông hoa hồng đỏ mỗi ngày. Tới khi con số lên tới 99, tức là đã 99 ngày Vân Trang sống trong sự háo hức, thấp thỏm, Minh mang tặng cô bông hoa cuối cùng. Anh nói rằng anh có thể hiểu được nếu Vân Trang từ chối tình cảm của anh, vì đến với anh, cả hai đều biết cô sẽ phải hi sinh rất nhiều, anh yêu cô và muốn cô hạnh phúc dù cho cô có ở bên ai và dù điều đó có thể khiến anh tan nát.

Từ giây phút nghe anh nói những điều ấy, Vân Trang đã quyết sẽ yêu anh và chỉ mình anh suốt cuộc đời này. Cứ để thiên hạ bảo cô tham tiền, tham chức đi, điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi trong mắt cô. Với cô thế giới này chỉ còn ba nhân tố chính: cô, anh, và tình yêu của hai người. Cô chỉ cần và chỉ quan tâm có thế.

Tình yêu của những người con gái ở xứ sở này, có chăng chỉ là sẵn sàng cho đi và nhận về thật nhiều nỗi đau, thật nhiều thương nhớ. Vân Trang hơi ngỡ ngàng khi thấy Tiểu Nhu ở Mama&Papa-Một cửa hàng bán đồ dành cho trẻ em ở London. Cái dáng cao cao thanh mảnh, mái tóc xoăn nhuộm màu hạt dẻ của Tiểu Nhu thì Vân Trang không thể nào mà nhầm lẫn được. Ngày trước Trang đã từng đến nói thẳng với Tiểu Nhu rằng đừng có xen vào chuyện của Phương và Vũ Phong, ngày trước chính cô đã gọi Tiểu Nhu là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác. Cũng chính cô đã tát Vũ Phong một cái khi Tiểu Nhu nói với cô rằng cô ta đang mang trong mình giọt máu của Vũ Phong. Những chuyện đó đã là rất lâu trước đây rồi, tại sao Tiểu Nhu lại ở đây? Hay cô ta và Vũ Phong lại..?

Tiểu Nhu vuốt ve con gấu bông nhỏ trên tay. Cô thích nơi này, thích cái cửa hàng này. Bốn năm trước, khi lần đầu tới thăm Vũ Phong, đi qua cửa hàng này cô đã kéo anh vào bằng được. Cũng chính từ lúc đó khi nhìn thấy những chiếc nôi em bé xinh xắn, những bình sữa nhỏ xinh, trong lòng Tiểu Nhu đã nhen nhóm mong ước chàng trai đi cùng cô sẽ là cha của các con cô. Cũng chính vì mong ước đó mà Tiểu Nhu đã phạm một sai lầm lớn. Trong trăm ngàn sự lựa chọn, để có được Vũ Phong bên mình, cô đã chọn một lời nói dối. Lẽ ra cô không nên nói dối tất cả mọi người, lẽ ra khi nhìn thấy những giọt nước mắt dường như bị tan chảy trong đôi mắt to tròn của Phương cô đã nên dừng lại.

Tiểu Nhu đã từng bao biện cho những hành động của mình bằng cách một mực cho rằng Phương là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình của cô và Vũ Phong. Nhưng giờ đây cô mới hiểu rằng cô mới chính là kẻ thứ ba. Vũ Phong đã không bỏ rơi cô, anh nhất quyết làm tròn một trách nhiệm không thuộc về mình. Có lẽ vì thế mà cả Tiểu Nhu và Phương càng yêu anh nhiều hơn. Tiểu Nhu ước giá như Vũ Phong là một kẻ phụ tình, giá như anh lạnh lùng hơn, giá như anh đừng để cô nhận ra nỗi buồn của anh. Giá như Vũ Phong biết che giấu cảm xúc giỏi hơn, giá như anh có thể nói dối điêu luyện như cô, chắc họ đã có thể sống hạnh phúc ở Quảng Châu.

Tiểu Nhu thấm nhẹ những giọt nước mắt trên bờ mi rồi bước nhanh ra khỏi cửa hàng. Khi kết thúc một cuộc tình, người ra lặp đi lặp lại cái điệp khúc “giá như, giá như” mãi. Nếu có một ngày biết mình phải nói câu giá như đó chắc chẳng ai muốn rơi vào tình yêu. Tiểu Nhu từng thắc mắc tại sao Vũ Phong chọn Phương mà không chọn cô, cô từng trách anh đã không lựa chọn được. Cô trách anh sao không thể ngừng yêu Phương, bây giờ thì cô quay ra trách bản thân sao cũng không thể ngừng yêu anh?

Vũ Phong bê trên tay một thùng giấy đựng đồ. Anh định sẽ cất thùng này xuống dưới gầm giường, một chỗ mà anh sẽ rất khó có thể tìm thấy. Thùng giấy chứa đầy những lá thư ngày xưa Vũ Phong đã viết cho Phương. Khi Hà Anh mang số thư này trả lại cho anh, anh thấy cánh tay mình dường như gẫy gập xuống. Phương không muốn giữ bất cứ thứ gì thuộc về anh nữa. Cô trả lại hết, trả lại tất cả những nhân chứng cho tình yêu của hai người. Nhưng tình yêu Vũ Phong đã dành cho Phương, cô sẽ mãi mãi không thể trả hết được cho anh. Đặt chiếc hộp giấy xuống sàn nhà, Vũ Phong châm một điếu thuốc. Những sợi khói tỏa ra từ điếu thuốc bay vòng vòng trong không trung.

"Phương, tình yêu anh dành cho em sẽ không giống với tình cảm anh dành cho bất cứ cô gái nào trong đời. Anh không dám chắc mình sẽ không yêu ai thêm nữa nhưng em sẽ không giống tất cả những người đó. Những việc anh đã làm cho em, anh sẽ không bao giờ làm lại với một ai khác nữa. Anh sẽ chẳng bao giờ viết thư tay hàng ngày nữa, anh sễ chẳng bao giờ ngồi lì trước máy tính hàng giở chỉ để đợi một ai đó lên mạng nữa, anh sẽ không lưu giữ tất cả những bức ảnh của một ai đó trong điện thoại nữa. Phương, khi anh rời xa Tiểu Nhu, Vân Trang nói với anh rằng em vẫn khép chặt trái tim mình, anh đã từng tự hứa với lòng mình nếu ba năm nữa em không yêu ai thì anh nhất định sẽ cưới bằng được em làm vợ. Tại sao em nỡ lấy đi mọi cơ hội của anh?"

London đẹp nhất châu Âu thì sao? London hoa lệ đèn đường thì sao? Chẳng còn ý nghĩa gì nếu anh phải đi một mình trên tất cả con phố. Chẳng còn ý nghĩa gì nếu anh không tìm được bàn tay bé nhỏ của cô giữa chốn đông người. Chẳng còn ý nghĩa gì nếu tất cả vẻ đẹp của thành phố này anh phải nhìn ngắm một mình. Nếu có thể có một lời ước dành cho anh thì sẽ là ước gì được ở bên em suốt cả bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.
Còn tiếp



Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn.
* Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề.

Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
'๑'- Forum For Teens -'๑' :: Truyện Tuổi Teen :: Chuyên Tuôi Teen-

Kì 4 - Có lẽ nào anh quên em?  End_ba10
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất